Đêm trôi dần về khuya tiếng lá khô rơi theo từng cơn gió cuốn
Càng thấy lòng cô đơn trong tim mình quạnh quẽ vì trót yêu thương một người
Người ơi cứ mỗi buổi chiều khi trống tan trường ung dung người đếm bước
Tôi nhìn theo mãi đến khi người rẽ đường
Tội tình chi đâu mà sao tôi câm nín không nói nên lời, tại vì do tôi
Tôi lỡ yêu thầm, ôm ấp mãi trong lòng để trọn kiếp đeo mang.
Rồi có một chiều gặp em trong quán nước ngỡ ngàng giây phút
Không nói nên lời Thế rồi nàng rời quán quán buồn một mình tôi
Rồi một sáng đẹp trời nàng cười vui sánh bước với người tình trăm năm
Tay đan tay miệng nói nói cười cười nàng vô tình đâu biết có kẻ tan nát lòng
Thôi rồi chẳng còn chi chiếc bóng ngày xưa bây giờ còn đâu nữa
Đường phố mình tôi nghe tim mình rạn nứt tiếc thương trong muộn màng
Giờ đây cứ mỗi buổi chiều khi trống tan trường đường xưa nàng vắng bóng,
Ai cướp nàng đi mất để tôi chua xót trong lòng. Giờ nàng ở đâu phương trời
Nào xa lắm có biết cho chăng Tại vì do tôi tôi lỡ thương thầm
Ôm ấp mãi trong lòng để trọn kiếp thương đau