1. Không còn bên nhau nữa, nắng cứ trôi hờ hững, hững hờ
Mây về treo ô cửa đợi chiều tàn rồi đổ mưa
Dẫu gì ta cũng có, những tháng năm êm ấm đong đầy
Vẫn đong đầy mãi cho đến khi gặp lại người ấy.
2. Mưa về trên lối cũ, khẽ nhắc tên níu bước em về
Hai người chung ký ức, chắc có nhiều điều để kể
Anh lạc trong nước mắt, cố giữ em bằng cách im lặng
Vẫn im lặng mãi cho đến khi không còn tư cách.
ĐK:
Vài câu hứa sai tên viết vội vậy mà anh nghĩ em quên ai rồi
Chỉ là anh nghĩ thế thôi, vì tình cũ không rủ cũng tới
Hạ buồn nắng đánh rơi nụ cười, một vành ô không che hết ba người
Ném kẻ thừa vào trong con sóng vỗ tự trôi.
Nhạt nhòa giữ yêu thương lưng chừng ngập ngừng chẳng biết nên bước hay dừng
Phía trước là một trời bão giông, liệu có bước có giữ được không
Để quên hết vết thương không màu, loay hoay xóa đi không còn vết dấu
Anh phải tự thôi miên nỗi đau ngủ sâu.