1. Ai vẫn hát đêm đêm trong gian nhà vắng này
Như tiếng khóc rưng rưng đến đưa tình nhân đi
Người gọi người ngàn năm xanh rêu thềm đá cũ
Hồn gọi hồn ngẩn ngơ đêm thâu thành mơ hồ.
Thương tiếng hát ru con trên môi nàng góa phụ
Tuy không oán không than nhưng nghe thật bơ vơ
Lòng chợt buồn chợt đau tay ôm chầm quá khứ
Tình chợt gào chợt nghe xuân xanh từng đêm qua.
ĐK:
Có phải nhà mồ là đó đã chôn vùi đời người rực rỡ
Đây ân tình từng dòng lệ đổ
Tháng với ngày tàn tạ niềm mơ.
2. Thương mấy lúc mưa rơi rơi trong nhà vắng này
Đêm bối rối tay ôm cô liêu đời ai đây
Đời lạnh lùng thềm oan kêu đau từng phút cuối
Nhạc chập chờn nhạc ru ru mơ người dưới mồ.
Ai nỡ xiết đôi môi trong đêm mờ giá lạnh
Môi héo hắt bao lâu xin em nụ tươi xanh
Tình nồng nàn còn đây hương đêm dù chắp nối
Đợi chờ hoài niềm mơ năm xưa dù xa xôi.
ĐK:
Có phải nhà mồ là đó đã chôn vùi đời người rực rỡ
Đây ân tình từng dòng lệ đổ
Tháng với ngày tàn tạ niềm mơ.