Ngày đó Tết còn những nôn nao kì lạ
Chờ mong xuân sang mong tết quê nhà
Ngày đó tết còn bánh chưng đâu sẵn có
Phải đêm hôm canh khuya thức bên lò.
Ngày đó chúc tết tay cầm tay
Lời chúc đâu chỉ là vài giây
Ngày đó cánh thiếp viết bằng tay
tâm từ bằng mực giấy, nôn nao khi nhận lấy.
Ngày đó lý gì chỉ dăm ba nghìn đồng
mà em thơ sao nô nức trong lòng
Ngày đó bức hình chẳng dễ dàng
thế nhưng hình bóng Tết chưa hề tan.
=> Giang tấu (Interlude)
Ngày đó, Tết còn luyến lưu khi xa quê
Mẹ ơi, xuân năm nay con không về!
Ngày đó, Tết còn xóm giềng thuộc tên nhau,
Còn mang cho nhau nải chuối buồng cau.
Ngày đó, lũ trẻ con đùa nô
còn vui ca vang ngập tràn phố
Ngày đó, Tết đã làm gì có
những chiếc màn hình to, những thú vui ngàn đô.
Ngày đó, Tết còn nói nhau nghe bằng lời:
“ngày Tết, ngày vui nhất trên đời!”
Dù biết thế rồi, lòng vẫn mong đợi,
Tết xưa còn mãi nguyên trong lòng tôi.
Ngày đó, chẳng vội vàng, Tết đến trong hân hoan
đi trong chứa chan, lòng người chẳng tính toán
Dù biết thế rồi lòng vẫn mong đợi,
Tết xưa còn mãi nguyên trong lòng tôi.