Thăm thẳm đường trường, tôi, người cô độc
Mòn gót giày cắm trọ quán đêm nay
Mưa Cẩm Giang như niềm đau ai khóc
Đường sụt sùi trong mấy nẻo truông lầy
Cho cốc cà phê, cô hàng xanh tóc!
Tôi uống đắng cay,hay mắt em say?
Nghe đâu đây ai cười lên vỡ ngọc
Thấy đau chúng mình một kiếp trắng tay
Thăm thẳm đường trường, tôi, người cô độc
Mòn gót giày cắm trọ quán đêm nay
Cẩm Giang ôi ! đây, ngày xưa tang tóc
Xiềng khua chân rổn rảng kiếp đi đày
Cô hàng xanh tóc, cà-phê đầy cốc.
Miệng em cười, nhạc đắng chở màu cay
Cẩm Giang ôi ! đây, nhà xiu tróc nóc
Mồ những ai nằm trăng lạnh gió lay?
Cổng biên thuỳ lòng tham luôn dời cọc
Rồi, với thời gian, người chết, xanh cây!
Cho thêm nữa cà phê, sao em khóc ?
Ta hiểu rồi, lòng đã cảm thương vay
Nước sông Vàm Cỏ nguồn xuôi trong lọc
Có chắc mang hoa về quán ngày mai?
Cho thêm nữa đi, và em thôi ừng khóc !
Trời hết đêm, rồi nắng dâng ngày
Tôi, tôi là khách lữ hành cô độc
Vỡ lệ nằm nghe mưa quán đêm nay.
* Tôi, tôi là khách lữ hành cô độc
Vỡ lệ nằm nghe mưa quán đêm nay