1. Buồn rơi, theo lá vàng phai cuối trời
Quãng đường chiều chơi vơi, những bước chân lẻ loi
Buồn ơi, có biết rằng ta vẫn đợi
Những mùa Thu đi qua, vương vấn trong hồn ta.
Đường xưa đã mấy mùa mưa qua
Đã mấy lần phôi pha
Đâu những ngày mặn nồng thiết tha
Mà nay, những tiếng thầm trên phím đàn
Chỉ là niềm bâng khuâng trên lối xưa hoang tàn.
Cuộc tình nào đời đã cách chia
Như dòng sông đã cuốn trôi
Bao nhiêu mùa Thu đi rất xa
Lời hẹn nào còn trong giấc mơ
Và chìm theo nỗi nhớ, mỗi khi Thu về.
Rồi đây, khi nắng vàng phai cuối trời
Cũng là mùa mưa rơi, trên lá hoa tả tơi
Còn đâu, những tháng ngày xa vắng rồi
Chỉ còn mùa Thu qua, vương vấn trong hồn ta.
2. Sầu rơi, theo tháng ngày vương vấn hoài
Cuộc tình nào xa bay, theo áng mây mờ phai
Buồn ơi, có biết rằng Thu vẫn đợi
Vẫn chờ dù xa xôi, những tháng năm tàn rơi.
Chiều trôi, như quãng đời ta trôi
Theo những mùa Thu phai
Xa quá rồi dòng lệ đã vơi
Giờ đây, cơn gió về lay ước thề
Ngỡ người về xa xăm, trên lối xưa âm thầm.
Cuộc tình nào đời đã cách chia
Như giòng sông đã cuốn trôi,
Bao nhiêu mùa Thu đi rất xa
Một lần nào cùng chia ước mơ
Còn đầy trong nỗi nhớ, mỗi khi Thu về.
Giờ đây, khi lá vàng giăng khắp trời
Ngỡ lòng mình mưa rơi, thương nhớ bao giờ nguôi
Rồi đây, em có về qua chốn này
Để tìm mùa Thu xưa, vương vấn trong hồn thơ.