Tôi quay lưng với những ân tình như đã ngoảnh mặt lại với mình
Tôi nhắm mắt chối từ hạnh phúc đã nghiêng vai nhận hết nỗi đau
Tôi có thấy gì ngoài gánh oan khiên khi lỡ mất những gì chợt đến
Thì thôi hãy quên đi và câm nín lời nào trối trăn
Sẽ là chút hương phai trôi theo bước chân người.
Suốt canh thâu ngoài trời mưa thức giấc đêm thống khổ chỉ làm em tủi nhục
Đêm cuối cùng nói hết cho nhau đêm một đời lạnh buốt càng thêm sâu
Em như là vết hằn thân anh cằn cỗi
Lăn theo đời anh mỏi mòn để tình tan hoang
Bọt bèo trôi trên dòng nước tả tơi
Quanh năm buồn hiu bờ đá rong rêu.
Như ngõ vắng những ngày mưa lầy lội
Khi tự hối càng thêm tiếc nuối
Biết yêu anh em chỉ là cỏ dại
Em héo dần trong tình yêu tội lỗi
Dù một lần thôi thì cứ ăn năn.
* Tôi vẫn miệt mài nơi cuối sông
Đếm bao giờ thấy tình như giấc mộng
Từng ngày qua leo ngược bờ dốc đứng
Mãi bơ vơ đi hết kiếp con người.