Anh tự vùi mình trong đống hổn độn chưa chắc thoát ra thì sẽ ổn
Đâu giống như ai giờ đang chăn ấm bên người mới môi khẽ hôn
Tạm chia tay cùng trang nhật ký cũng khá lâu rồi anh không ngồi viết
Vì đơn thuần chẳng có câu từ diễn tả nỗi đau lòng không hồi kết.
Anh không buồn lỗi do hoàn cảnh nhưng mà thật sự anh rất nhớ em
Ngoài cửa sổ không còn sao trời thay thế khung cảnh một màu tối đen
Ai hỏi anh ngày mai dự cho tương lai thế nào có tính đến không?
Câu trả lời cũng khá đơn giản… còn gì tính đâu.
Nhớ lúc trước còn em bên cạnh gánh bớt cho nhau một phần buồn tủi
Ôm thật chặt không muốn buông ra dù có đôi lần mình hay lầm lỗi
Nhưng tổn thương đâu phải lúc nào hai từ tha thứ là sẽ quên đi
Anh mạnh mẽ cho đến thế nào cũng phải gục ngã ngày mà em đi.
Em mệt mỏi bây giờ nói sao thì cũng vậy
Bản thân em đã quyết chia tay thì cũng không còn cách nào mà giữ lại
Để em đi bên một người mới có lẽ bây giờ chắc là ổn hơn
Nhưng đâu biết đằng sau nụ cười anh phải ôm lấy vạn lần tổn thương.
Hook :
Từ khi nào cuộc gọi tin nhắn mỗi ngày lại một dần dần thưa?
Từ khi nào những câu yêu thương dường như với em không cần nữa?
Từ khi nào nụ hôn ấm áp ngày càng trở nên lạnh nhạt đi?
Và từ khi nào món ăn tinh thần không còn đậm đà mà lạt vị?
Từ khi nào đôi tay của em nắm lấy đôi tay của người khác?
Từ khi nào em lại trở thành một người vô tâm và lười nhát?
Từ khi nào trên con xe cùn chỉ còn mình anh khi đêm buông?
Và từ khi nào khúc nhạc tình ca không còn hạnh phúc mà thêm buồn?
2. Em từng hỏi anh ngày mà buồn nhất không biết là trời có mưa không
Anh nhớ lúc đó chưa kịp trả lời thì trời đã chuyển cơn mưa giông
Nhưng mà không ngày buồn nhất không phải ngày mưa
Mà là chuỗi ngày không em bên cạnh thật sự em quên nơi này chưa.
Nơi mà từng chiều có người đưa đón bất kể mưa dầm hay nắng hạ
Nơi mà nỗi buồn anh là người gánh vì muốn bên em anh chấp nhận
Điều anh cần không phải vật chất gì cao sang
Mà là câu hỏi cần được trả lời bây giờ mình còn thương nhau chăng.
Viết mông lung những dòng tự kỷ anh chìm mình vào men khói thuốc
Uống cho thật say để mơ về em bao nhiêu nỗi buồn anh nói hết
Hoa có đẹp cũng đến lúc tàn tình dù có đẹp cũng ly tan
Cũng giống như em bất chấp tất cả hạnh phúc đời anh em đi ngang.
Là kẻ thất bại anh không dám giận càng không dám trách em nữa lời
Căn phòng hiu quạnh nghiện một bài nhạc “hôm nay anh lại buồn nữa rồi”
Em có biết không từ ngày em đi thế giới mất hẳn một nụ cười
Dù gì đi nữa tương lai ra sao anh vẫn chờ em cả một đời
Hook :
Đó là khi em bên người khác bỏ lại một mình anh trong đêm
Đó là khi có người thay anh quan tâm chăm sóc phải không em
Đó là khi em đi bên anh mà cứ suy nghĩ về người ấy
Và đó là khi ở cạnh bên anh mà trái tim em bị người lấy
Đó là khi em nói chia tay không còn muốn bên anh chung lối
Đó là khi em hất anh ra mặc anh van xin em không thấy
Đó là khi em muốn cuộc sống không còn vất vả như bên anh
Và đó là khi thiệp hồng của em có tên người khác thay tên anh
Hook :
Từ khi nào cuộc gọi tin nhắn mỗi ngày lại một dần dần thưa?
Từ khi nào những câu yêu thương dường như với em không cần nữa?
Từ khi nào nụ hôn ấm áp ngày càng trở nên lạnh nhạt đi?
Và từ khi nào món ăn tinh thần không còn đậm đà mà lạt vị?
Từ khi nào đôi tay của em nắm lấy đôi tay của người khác?
Từ khi nào em lại trở thành một người vô tâm và lười nhát?
Từ khi nào trên con xe cùn chỉ còn mình anh khi đêm buông?
Và từ khi nào khúc nhạc tình ca không còn hạnh phúc mà thêm buồn?