Chiều nghiêng lá ngủ ven đồi
Em nghiêng tà mộng cửa trời khói sương
Chuông khuya thức đóa hải đường
Tiếng chim hót bốn mùa sương nhớ nhà.
Gió lay cành trúc la đà
Áo em tà mộng thướt tha mây chiều
Chiều đi mây trắng cô liêu
Gọi thơ thơ vắng gọi chiều mông mênh.
Ánh trăng huyền thoại lênh đênh
Tiếng lòng ai gửi cuối ghềnh gió bay
Còn chi cuối vận hội này
Còn chăng đầu núi còn mây cuối trời
Âm thầm tiếng vọng trùng khơi
Mang mang ơi tiếng ru hời mẹ ru.
Con đi từ đó mùa thu
Gọi xuân hồng gọi nắng mùa đoàn viên
Trời Việt Nam ngát kinh hiền
Lời kinh tha thiết bình yên quê nhà
Bốn phương về hội Thái Hòa
Tháng tư lại nhớ xót xa quê mình.
Bao giờ quê mẹ hồi sinh
Tháng tư khẩn nguyện an bình quê hương
Rưng rưng lá nhớ chiều sương
Kinh chiều âm vọng bốn phương nắng hồng
Chiều nghiêng chiều nghiêng thu không
Tiếng thơ rơi rụng bụi hồng gió bay
Tình quê ý bút vơi đầy
Có người ra biển nhìn mây nhớ nhà
Tháng tư thầm lặng xót xa
Tháng tư ai nhớ quê nhà chênh vênh
Chiều nghiêng chiều nghiêng buồn tênh
Cánh thơ thả gió tâm tình tha phương
Cửa trời sương khói, khói sương