Chiều thu mưa nhẹ rơi rơi trên đồi em nằm
Trên cành chiếc lá nhỏ nhoi như bóng tôi lẻ loi
Bên đầu cầu u mê em cũng đang lặng lẽ
Trông chờ người qua đây đợi sao thật lâu đến bao giờ
Từ khi muộn phiền đã ôm số kiếp hẩm hiu
Một đời ta khẳng khiu em mệt nhoài trên cầu u hoài linh hồn em yếu đuối
Ôi thẫn thờ chênh vênh vực sâu mịt mù sương khói bay
Ta chơi vơi trong cuộc tình xanh rêu
Khi phận người như cơn mê chiều.
Ngày cuối thu ta bơ vơ với cỏ cây úa màu
Nhặt chiếc lá đã vàng khô quằn quại cơn nhức nhối
Trời trở gió thấy mưa bay trong tiếng chuông chiều ngân
Lời vọng về nơi phương xa anh nhớ em quắt quay.
Đêm chưa qua sao mộng đã chóng tàn như heo may
Hồn sầu vời vợi trong cơn điên say đã tả tơi
Ôi em yêu giờ này còn đứng trông
Khao hát qua từng ngày bao nhiêu mùa hy vọng
Mong người về qua cầu u mê.