Em muốn viết một bài thơ trên cát
Kể chuyện mình như trăng biển yêu nhau
Biển là anh muôn thuở vẫn dạt dào
Mãi du dương hát khúc tình ca xanh biếc.
Em là trăng cứ hết tròn lại khuyết
Thích dỗi hờn để anh dỗ ngọt thôi
Thích rong chơi cùng với đám mây trôi
Chỉ dành riêng lại đêm rằm ta hẹn hò.
Trong nhạc gió thầm thì em khẽ đến
Khoác chiếc áo vàng rực rỡ một trời sao
Để lắng nghe anh cất tiếng hát ngọt ngào
Lời của biển trăng thiết tha âm ba vang bãi vắng.
Nhưng bài thơ sao viết hoài chẳng đặng
Cứ nửa chừng sóng lại xóa vô tình
Như dã tràng xe cát giữa lặng thinh
Nên em giữ lại bài thơ cát trong tim.
Rồi đêm trăng khi nhớ anh quay quắt
Em thả từng vần, từng điệu với rong rêu
Để những ý thơ theo sóng nổi lêu bêu
Thấm thêm vị mặn tan hòa vào lòng biển khơi.