Từng chiều vàng, trên cánh đồi hoang tôi đến thăm mộ nàng.
Đây cánh hoa hồng, cài lên vành bia thương tiếc làm sao nguôi.
Chuyện ngày xưa còn đó tôi với nàng yêu nhau
Đời cùng con số nghèo đâu dám nghĩ cao sang
Nàng chỉ mơ một ngày vui nhất đời
Áo cưới hoa hồng em mặc để làm dâu.
Nhưng ai đâu ngờ tình duyên nay đã lỡ
Nàng ra đi trước ngày làm lễ cưới
Trăm năm ai xui duyên tình mình vỡ tan
Để buồn lên ngày tháng.
Nay áo cưới hoa hồng đó anh mới vừa may xong
Sao chẳng mặc một lần để em sang nhà chồng
Trọn duyên trọn kiếp, cho thỏa lòng ước mơ.
Màu kỷ niệm, đôi áo còn đây, nghe xót xa ngậm ngùi
Em bỏ dương trần, để riêng mình anh, thương nhớ làm ưu tư
Một người ôm mộng ước đi đến vùng hoang vu
Một người mang nỗi sầu lên chín tầng thương đau
Giờ còn đâu, một lần mơ áo nàng
Áo cưới hoa hồng nay chẳng có nàng dâu.
————————————
Phiên bản lời Phương Dung hát trước 1975:
Từng chiều vàng, trên cánh đồi hoang tôi đến thăm mộ nàng.
Một nén hương lòng, cài lên mộ chí cho ấm lòng em yêu.
Chuyện ngày xưa còn đó tôi với nàng yêu nhau
Cuộc đời tôi vốn nghèo em cũng chẳng cao sang
Nàng thường mơ và thường hay nói rằng
Đám cưới đôi mình em mặc áo màu xanh.
Nhưng ai đâu ngờ tình duyên nay đã lỡ
Nàng ra đi trước ngày làm lễ cưới
Trăm năm ai xui duyên tình mình vỡ tan
Để buồn lên ngày tháng.
Nay áo màu xanh còn đó anh mới vừa may xong
Sao chẳng mặc một lần để em sang nhà chồng
Tròn duyên tròn kiếp, cho thỏa lòng ước mơ.
Màu kỷ niệm, nay vẫn còn đây, tôi nhớ em ngàn ngày
Lòng đã biết rằng, mộng mơ ngày đó, nay đã thành hư không
Một người mang mộng ước đã đến vùng hoang vu
Một người mang nỗi sầu lên chín tầng thương đau
Giờ còn đây, cũng màu xanh áo đẹp
Áo cưới xanh màu sao chẳng thấy nàng dâu.